Xưởng mộc even : Biến trải nghiệm cuộc sống thành sáng tạo
Cô Ngô Nghi Văn (Even Wu), người sáng lập xưởng chế tạo gỗ even (even studio), đã đoạt giải nhất trong cuộc thi Thủ công mỹ nghệ Đài Loan năm 2010 với tác phẩm “Ghế đẩu hình chiếc bánh” (cookie stool). Đây là một tác phẩm vô cùng sáng tạo nên lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Ngô Nghi Văn rất quí trọng vật liệu gỗ, cô có thói quen đến tiệm bán vật liệu gỗ cũ để tìm vật liệu mình cần. Có một hôm, khi đang bào bề mặt của khúc gỗ cũ, cô phát hiện mạt cưa rơi xuống đất như những mảnh vụn của bánh, từ đó cô nảy sinh ý tưởng làm ghế đẩu hình chiếc bánh. Tác phẩm này được làm ra bởi vật liệu gỗ cũ, khéo léo tận dụng khuyết điểm của khúc gỗ, biến nó trở thành một bộ phận của ghế. Những vết rạn nứt của gỗ trông giống như vết cắn trên chiếc bánh, tự nhiên nhưng vô cùng sống động.
“Tác phẩm của tôi đại khái có thể chia làm 4 loại như sau: ký ức của tuổi thơ, bảo vệ môi trường, tác phẩm chữ lập thể và giao lưu văn hóa”. Cô Ngô Nghi Văn nói, khi còn là nghiên cứu sinh tại Trường đại học Giáo dục Quốc lập Đài Bắc, trong quá trình thảo luận với giáo sư, cô càng hiểu rõ mạch sáng tạo của mình. Và do có chuyên môn trong ngành thủ công mỹ nghệ khiến những tác phẩm gỗ của cô càng đa dạng hơn, ngoài kết cấu, cô còn chú trọng quan niệm sáng tác.
“Thực ra ghế hình chiếc bánh có liên quan đến ký ức tuổi thơ của tôi. Lúc đó tôi không được ăn bánh ở nhà nên đến trường học tôi thường đòi bạn cho tôi ăn bánh. Giờ nghĩ lại, cảm giác đó thật đáng ghét”. Cô Ngô Nghi Văn kể về câu chuyện cuộc đời mình qua những tác phẩm cô làm ra. Và một tác phẩm khác của cô – “Chiếc máy truyền hình của học trò nhỏ” thì nói về tuổi thơ mê xem truyền hình của cô tới độ thường quên đi những việc mà cha đã dặn dò. Do đó, nay cô thiết kế một cái bảng nhỏ trên chiếc tủ có hình dáng như chiếc máy truyền hình, người sử dụng có thể ghi những việc cần làm lên đó, coi như đây là cách giải quyết vấn đề nan giải của cô khi còn nhỏ.
Hồi tưởng lại 8 năm miệt mài tôi luyện ở trường Hoài Đức Cư, cô nói: “Kỹ thuật ở trường nhiều đến nỗi ta không thể nào học hết”. Hồi đó khi cô mới tốt nghiệp đại học, tuy có một số kiến thức cơ bản về nghề làm mộc nhưng đối với mục tiêu kế hoạch theo học chương trình nghiên cứu sinh là sáng lập thương hiệu tác phẩm gỗ cá nhân thì vẫn còn một khoảng cách về kỹ thuật. Do đó, cô chạy xe máy đến Lâm Khẩu tìm hiểu về ngôi trường Hoài Đức Cư. Ông Lâm Đông Dương nhìn thấy cô gái trẻ đến bái sư học nghề liền cho cô vào trường theo thầy Trí học nghề làm mộc.
Cô Ngô Nghi Văn rất chăm chỉ, không ngừng học hỏi. Hiện nay ngoài việc nhận đơn đặt hàng, cô còn là giáo viên tại Cơ sở nghề mộc của trường Hoài Đức Cư, hướng dẫn sinh viên đại học nhận biết vật liệu, từng bước làm quen với vật liệu gỗ, sau đó chế tạo chúng theo cách thích hợp. Cô cho rằng như lời nói của ông Lâm Đông Dương, một cái cây cần đến mấy chục năm mới có thể trở thành vật liệu cho con người sử dụng, đối diện với “Sinh mạng cao niên” này, phải có lòng biết ơn. Do đó, mỗi khi hoàn thành một tác phẩm, cô liền trồng một cây con ở gần xưởng mộc của mình.
Hai bên lối nhỏ dẫn vào trường Hoài Đức Cư là hàng cây tần bì griffith xanh tươi rậm rạp. Nhìn cảnh này ta không thể nào biết rằng trước đây có một dạo hàng cây này héo rũ sắp chết. Sau gần 15 năm, ngành sản xuất đồ nội thất Đài Loan bắt đầu được rót thêm động lực mới với sự gia nhập của lớp trẻ, dung hòa hai yếu tố nghệ thuật và thiết kế, mở ra hướng phát triển mới. Và thế hệ trẻ này cũng đang tiếp tục gieo hạt giống cải tạo, hy vọng trong tương lai mảnh đất này sẽ có những đổi mới.
Trường Hoài Đức Cư nhấn mạnh “Sự hợp nhất của trái tim và bàn tay”, cho rằng sản phẩm thủ công mỹ nghệ kết nối với trái tim của người sáng tạo, đây là điều mà máy móc không thể thay thế.
Trường Hoài Đức Cư nhấn mạnh “Sự hợp nhất của trái tim và bàn tay”, cho rằng sản phẩm thủ công mỹ nghệ kết nối với trái tim của người sáng tạo, đây là điều mà máy móc không thể thay thế.
Trường Hoài Đức Cư nhấn mạnh “Sự hợp nhất của trái tim và bàn tay”, cho rằng sản phẩm thủ công mỹ nghệ kết nối với trái tim của người sáng tạo, đây là điều mà máy móc không thể thay thế.
Anh Trần Dịch Phu cho rằng sức thu hút của nghề mộc là cảm giác đạt được thành tựu khi biến sự tưởng tượng thành món đồ thật.
Xưởng làm việc của cô Ngô Nghi Văn nằm trên vùng núi ở Tân Điếm (Xindian). Mỗi khi hoàn thành một tác phẩm là cô lên núi trồng một cây xanh.