Hiện nay số lượng Tân di dân Thế hệ thứ hai tại Đài Loan đã vượt hơn 360.000 người, trong đó không thể không nhắc đến những nhân vật xuất chúng tỏa sáng trên bầu trời văn nghệ như : Rina Tsou (Trâu Long Na) đạo diễn người Đài Loan gốc Philippines đã dùng điện ảnh để hàn gắn vết rạn nứt trong tình hữu nghị giữa Đài Loan và Philippines, nhà tiểu thuyết Chen Yuchin (Trần Hựu Tân), thừa kế lòng dũng cảm của người mẹ đến từ Indonesia, tận hưởng cuộc sống ung dung tự tại và dành thời gian vào niềm đam mê viết lách, hoặc như những điệu múa uyển chuyển của diễn viên múa Chang Wan-chao (Trương Uyển Chiêu), v.v... Những người mang niềm đam mê sáng tác này thật ra chỉ muốn thể hiện bản thân chân thật nhất, còn về câu hỏi "Tôi là ai?” thì tác phẩm của họ sẽ có câu giải đáp, không cần chúng ta đưa ra bất cứ một định nghĩa nào.
Sự kỳ diệu trong điệu múa của Chang Wan-chao
Vũ điệu cuộc đời Vượt qua rào cản
“Một khi bạn cảm thấy mình có gì đó rất lạ, bạn sẽ tự hỏi: Mình là ai?” Chang Wan-chao nói: “Khi biên đạo múa, tôi thường hay tự kiểm điểm lại bản thân, đối với một nhà sáng tác mà nói, sự tác động cũng là một dưỡng chất.”
Sang Mỹ tu nghiệp 10 năm, cho dù là một vũ công tuyệt vời đến thế nào đi nữa, nhưng chỉ cần show diễn không dính dáng đến điệu múa Đông Phương thì cô đều không được xếp vào vị trí hàng đầu để biểu diễn, và ngay cả khi có người mời cô “biểu diễn một bài múa của đất nước mình” thì cô cũng cảm thấy bối rối, cô nói : “Vũ điệu của riêng mình là gì? Từ đó đến nay tôi mới từ từ hiểu ra, định nghĩa về gia đình, không giới hạn ở điểm nào, nó luôn được trở nên phong phú và mở rộng thêm, v.v... Từ một vũ công chuyển sang làm biên đạo múa, tôi không muốn mình bị người khác gắn nhãn mác, mọi việc sẽ đơn giản hơn.”
Chang Wan-chao cho biết, so với nghệ thuật kịch, nghệ thuật múa mang tính trừu tượng hơn nhiều, thế nhưng bản chất của vũ điệu là hướng đến cảm xúc sâu lắng nhất của con người, nó mang một sự tác động tâm lý sâu sắc hơn; trước khi chưa có chữ viết, thì con người đã biết múa, phải tìm lại bản năng múa, tìm lại cảm xúc sâu sắc nhất, tìm lại mối liên kết giữa người với người, phá vỡ rào cản chủng tộc, nhưng đừng thuyết phục mà phải thành khẩn “mời gọi” mọi người cùng múa với nhau, thông qua điệu múa để làm quen thêm một nét đẹp văn hóa khác.
Trong cặp mắt của cô luôn có những cái nhìn rất độc đáo, cô nói: “Có nhiều điệu múa xem ra rất chỉnh tề ngay ngắn, nhưng điều mà tôi cần không phải chỉ có múa đều, múa đẹp, mà còn phải đem đến cho khán giả một sự tác động tâm lý, hãy để họ mang câu hỏi về nhà, sau này họ sẽ có cách nhìn khác về con người và sự việc xảy ra ở xung quanh, đây chính là sứ mệnh của tôi.”
Điều kế tiếp là Chang Wan-chao muốn dốc hết sức để tập trung vào công việc, qua những điệu múa để ngày càng có nhiều người biết đến đất nước Indonesia. Cô cũng thừa nhận rằng, từ cái nhìn và ý nghĩ phủ nhận đến chấp nhận và cảm kích, phải trải qua chặng đường dài đăng đẳng, cho nên cô trông mong bản thân mình sẽ “mở ra cánh cửa”, không một ai có thể biết trước con đường phía trước dài bao nhiêu, phải đi như thế nào, nhưng chỉ cần tiến lên một bước, cũng tức là mở ra cánh cửa đối thoại.